1. 古诗词大全

初中文言文大全|翻译|鉴赏

共收录了54首初中文言文诗词
  • 作者:刘义庆 朝代:宋代

      陈太丘与友期行,期日中,过中不至,太丘舍去,去后乃至。 元方时年七岁,门外戏。客问元方:“尊君在不?”答曰:“待君久不至,已去。”友人便怒:“非人哉!与人期行,相委而去。”元方曰:“君与家君期日中。日中不至,则是无信;对子骂父,则是无礼。” 友人惭,下车引之,元方入门不顾。

      chén tài qiū yǔ yǒu qī háng ,qī rì zhōng ,guò zhōng bú zhì ,tài qiū shě qù ,qù hòu nǎi zhì 。 yuán fāng shí nián qī suì ,mén wài xì 。kè wèn yuán fāng :“zūn jun1 zài bú ?”dá yuē :“dài jun1 jiǔ bú zhì ,yǐ qù 。”yǒu rén biàn nù :“fēi rén zāi !yǔ rén qī háng ,xiàng wěi ér qù 。”yuán fāng yuē :“jun1 yǔ jiā jun1 qī rì zhōng 。rì zhōng bú zhì ,zé shì wú xìn ;duì zǐ mà fù ,zé shì wú lǐ 。” yǒu rén cán ,xià chē yǐn zhī ,yuán fāng rù mén bú gù 。

    初中文言文
  • 作者:司马光 朝代:宋代

    初,权谓吕蒙曰:“卿今当涂掌事,不可不学!”蒙辞以军中多务。权曰:“孤岂欲卿治经为博士邪?但当涉猎,见往事耳。卿言多务,孰若孤?孤常读书,自以为大有所益。”蒙乃始就学。

    及鲁肃过寻阳,与蒙论议,大惊曰:“卿今者才略,非复吴下阿蒙!”蒙曰:“士别三日,即更刮目相待,大兄何见事之晚乎!”肃遂拜蒙母,结友而别。

    chū ,quán wèi lǚ méng yuē :“qīng jīn dāng tú zhǎng shì ,bú kě bú xué !”méng cí yǐ jun1 zhōng duō wù 。quán yuē :“gū qǐ yù qīng zhì jīng wéi bó shì xié ?dàn dāng shè liè ,jiàn wǎng shì ěr 。qīng yán duō wù ,shú ruò gū ?gū cháng dú shū ,zì yǐ wéi dà yǒu suǒ yì 。”méng nǎi shǐ jiù xué 。

    jí lǔ sù guò xún yáng ,yǔ méng lùn yì ,dà jīng yuē :“qīng jīn zhě cái luè ,fēi fù wú xià ā méng !”méng yuē :“shì bié sān rì ,jí gèng guā mù xiàng dài ,dà xiōng hé jiàn shì zhī wǎn hū !”sù suí bài méng mǔ ,jié yǒu ér bié 。

    初中文言文学习
  • 作者:刘义庆 朝代:宋代

    谢太傅寒雪日内集,与儿女讲论文义。俄而雪骤,公欣然曰:“白雪纷纷何所似?”兄子胡儿曰:“撒盐空中差可拟。”兄女曰:“未若柳絮因风起。”公大笑乐。即公大兄无奕女,左将军王凝之妻也。

    xiè tài fù hán xuě rì nèi jí ,yǔ ér nǚ jiǎng lùn wén yì 。é ér xuě zhòu ,gōng xīn rán yuē :“bái xuě fēn fēn hé suǒ sì ?”xiōng zǐ hú ér yuē :“sā yán kōng zhōng chà kě nǐ 。”xiōng nǚ yuē :“wèi ruò liǔ xù yīn fēng qǐ 。”gōng dà xiào lè 。jí gōng dà xiōng wú yì nǚ ,zuǒ jiāng jun1 wáng níng zhī qī yě 。

    咏物冬天初中文言文
  • 作者:蒲松龄 朝代:清代

    其一
    有屠人货肉归,日已暮,欻一狼来,瞰担上肉,似甚垂涎,随尾行数里。屠惧,示之以刃,少却;及走,又从之。屠无计,思狼所欲者肉,不如姑悬诸树而早取之。遂钩肉,翘足挂树间,示以空担。狼乃止。屠归。昧爽,往取肉,遥望树上悬巨物,似人缢死状。大骇,逡巡近视之,则死狼也。仰首细审,见狼口中含肉,钩刺狼腭,如鱼吞饵。时狼皮价昂,直十余金,屠小裕焉。缘木求鱼,狼则罹之,是可笑也。

    其二
    一屠晚归,担中肉尽,止有剩骨。途中两狼,缀行甚远。
    屠惧,投以骨。一狼得骨止,一狼仍从。复投之,后狼止而前狼又至。骨已尽矣,而两狼之并驱如故。
    屠大窘,恐前后受其敌。顾野有麦场,场主积薪其中,苫蔽成丘。屠乃奔倚其下,弛担持刀。狼不敢前,眈眈相向。
    少时,一狼径去,其一犬坐于前。久之,目似瞑,意暇甚。屠暴起,以刀劈狼首,又数刀毙之。方欲行,转视积薪后,一狼洞其中,意将隧入以攻其后也。身已半入,止露尻尾。屠自后断其股,亦毙之。乃悟前狼假寐,盖以诱敌。
    狼亦黠矣,而顷刻两毙,禽兽之变诈几何哉?止增笑耳。

    其三
    一屠暮行,为狼所逼。道旁有夜耕所遗行室,奔入伏焉。狼自苫中探爪入。屠急捉之,令不可去。但思无计可以死之。惟有小刀不盈寸,遂割破狼爪下皮,以吹豕之法吹之。极力吹移时,觉狼不甚动,方缚以带。出视,则狼胀如牛,股直不能屈,口张不得合。遂负之以归。
    非屠,乌能作此谋也!
    三事皆出于屠;则屠人之残爆,杀狼亦可用也。

    qí yī
    yǒu tú rén huò ròu guī ,rì yǐ mù ,xū yī láng lái ,kàn dān shàng ròu ,sì shèn chuí xián ,suí wěi háng shù lǐ 。tú jù ,shì zhī yǐ rèn ,shǎo què ;jí zǒu ,yòu cóng zhī 。tú wú jì ,sī láng suǒ yù zhě ròu ,bú rú gū xuán zhū shù ér zǎo qǔ zhī 。suí gōu ròu ,qiào zú guà shù jiān ,shì yǐ kōng dān 。láng nǎi zhǐ 。tú guī 。mèi shuǎng ,wǎng qǔ ròu ,yáo wàng shù shàng xuán jù wù ,sì rén yì sǐ zhuàng 。dà hài ,qūn xún jìn shì zhī ,zé sǐ láng yě 。yǎng shǒu xì shěn ,jiàn láng kǒu zhōng hán ròu ,gōu cì láng è ,rú yú tūn ěr 。shí láng pí jià áng ,zhí shí yú jīn ,tú xiǎo yù yān 。yuán mù qiú yú ,láng zé lí zhī ,shì kě xiào yě 。

    qí èr
    yī tú wǎn guī ,dān zhōng ròu jìn ,zhǐ yǒu shèng gǔ 。tú zhōng liǎng láng ,zhuì háng shèn yuǎn 。
    tú jù ,tóu yǐ gǔ 。yī láng dé gǔ zhǐ ,yī láng réng cóng 。fù tóu zhī ,hòu láng zhǐ ér qián láng yòu zhì 。gǔ yǐ jìn yǐ ,ér liǎng láng zhī bìng qū rú gù 。
    tú dà jiǒng ,kǒng qián hòu shòu qí dí 。gù yě yǒu mài chǎng ,chǎng zhǔ jī xīn qí zhōng ,shān bì chéng qiū 。tú nǎi bēn yǐ qí xià ,chí dān chí dāo 。láng bú gǎn qián ,dān dān xiàng xiàng 。
    shǎo shí ,yī láng jìng qù ,qí yī quǎn zuò yú qián 。jiǔ zhī ,mù sì míng ,yì xiá shèn 。tú bào qǐ ,yǐ dāo pī láng shǒu ,yòu shù dāo bì zhī 。fāng yù háng ,zhuǎn shì jī xīn hòu ,yī láng dòng qí zhōng ,yì jiāng suì rù yǐ gōng qí hòu yě 。shēn yǐ bàn rù ,zhǐ lù kāo wěi 。tú zì hòu duàn qí gǔ ,yì bì zhī 。nǎi wù qián láng jiǎ mèi ,gài yǐ yòu dí 。
    láng yì xiá yǐ ,ér qǐng kè liǎng bì ,qín shòu zhī biàn zhà jǐ hé zāi ?zhǐ zēng xiào ěr 。

    qí sān
    yī tú mù háng ,wéi láng suǒ bī 。dào páng yǒu yè gēng suǒ yí háng shì ,bēn rù fú yān 。láng zì shān zhōng tàn zhǎo rù 。tú jí zhuō zhī ,lìng bú kě qù 。dàn sī wú jì kě yǐ sǐ zhī 。wéi yǒu xiǎo dāo bú yíng cùn ,suí gē pò láng zhǎo xià pí ,yǐ chuī shǐ zhī fǎ chuī zhī 。jí lì chuī yí shí ,jiào láng bú shèn dòng ,fāng fù yǐ dài 。chū shì ,zé láng zhàng rú niú ,gǔ zhí bú néng qū ,kǒu zhāng bú dé hé 。suí fù zhī yǐ guī 。
    fēi tú ,wū néng zuò cǐ móu yě !
    sān shì jiē chū yú tú ;zé tú rén zhī cán bào ,shā láng yì kě yòng yě 。

    哲理初中文言文故事
  • 作者:佚名 朝代:南北朝

    唧唧复唧唧,木兰当户织。不闻机杼声,惟闻女叹息。(闻 通:唯)

    问女何所思,问女何所忆。女亦无所思,女亦无所忆。昨夜见军帖,可汗大点兵,军书十二卷,卷卷有爷名。阿爷无大儿,木兰无长兄,愿为市鞍马,从此替爷征。

    东市买骏马,西市买鞍鞯,南市买辔头,北市买长鞭。旦辞爷娘去,暮宿黄河边,不闻爷娘唤女声,但闻黄河流水鸣溅溅。旦辞黄河去,暮至黑山头,不闻爷娘唤女声,但闻燕山胡骑鸣啾啾。

    万里赴戎机,关山度若飞。朔气传金柝,寒光照铁衣。将军百战死,壮士十年归。

    归来见天子,天子坐明堂。策勋十二转,赏赐百千强。可汗问所欲,木兰不用尚书郎,愿驰千里足,送儿还故乡。(一作:愿借明驼千里足)

    爷娘闻女来,出郭相扶将;阿姊闻妹来,当户理红妆;小弟闻姊来,磨刀霍霍向猪羊。开我东阁门,坐我西阁床,脱我战时袍,著我旧时裳。当窗理云鬓,对镜贴花黄。出门看火伴,火伴皆惊忙:同行十二年,不知木兰是女郎。( 通:帖;惊 一作:惶)

    雄兔脚扑朔,雌兔眼迷离;双兔傍地走,安能辨我是雄雌?

    jī jī fù jī jī ,mù lán dāng hù zhī 。bú wén jī zhù shēng ,wéi wén nǚ tàn xī 。(wéi wén tōng :wéi )

    wèn nǚ hé suǒ sī ,wèn nǚ hé suǒ yì 。nǚ yì wú suǒ sī ,nǚ yì wú suǒ yì 。zuó yè jiàn jun1 tiē ,kě hàn dà diǎn bīng ,jun1 shū shí èr juàn ,juàn juàn yǒu yé míng 。ā yé wú dà ér ,mù lán wú zhǎng xiōng ,yuàn wéi shì ān mǎ ,cóng cǐ tì yé zhēng 。

    dōng shì mǎi jun4 mǎ ,xī shì mǎi ān jiān ,nán shì mǎi pèi tóu ,běi shì mǎi zhǎng biān 。dàn cí yé niáng qù ,mù xiǔ huáng hé biān ,bú wén yé niáng huàn nǚ shēng ,dàn wén huáng hé liú shuǐ míng jiàn jiàn 。dàn cí huáng hé qù ,mù zhì hēi shān tóu ,bú wén yé niáng huàn nǚ shēng ,dàn wén yàn shān hú qí míng jiū jiū 。

    wàn lǐ fù róng jī ,guān shān dù ruò fēi 。shuò qì chuán jīn tuò ,hán guāng zhào tiě yī 。jiāng jun1 bǎi zhàn sǐ ,zhuàng shì shí nián guī 。

    guī lái jiàn tiān zǐ ,tiān zǐ zuò míng táng 。cè xūn shí èr zhuǎn ,shǎng cì bǎi qiān qiáng 。kě hàn wèn suǒ yù ,mù lán bú yòng shàng shū láng ,yuàn chí qiān lǐ zú ,sòng ér hái gù xiāng 。(yī zuò :yuàn jiè míng tuó qiān lǐ zú )

    yé niáng wén nǚ lái ,chū guō xiàng fú jiāng ;ā zǐ wén mèi lái ,dāng hù lǐ hóng zhuāng ;xiǎo dì wén zǐ lái ,mó dāo huò huò xiàng zhū yáng 。kāi wǒ dōng gé mén ,zuò wǒ xī gé chuáng ,tuō wǒ zhàn shí páo ,zhe wǒ jiù shí shang 。dāng chuāng lǐ yún bìn ,duì jìng tiē huā huáng 。chū mén kàn huǒ bàn ,huǒ bàn jiē jīng máng :tóng háng shí èr nián ,bú zhī mù lán shì nǚ láng 。(tiē tōng :tiē ;jīng máng yī zuò :huáng )

    xióng tù jiǎo pū shuò ,cí tù yǎn mí lí ;shuāng tù bàng dì zǒu ,ān néng biàn wǒ shì xióng cí ?

    战争民谣初中古诗初中文言文乐府叙事征人
  • 作者:蒲松龄 朝代:清代

    奂山山市,邑八景之一也,然数年恒不一见。孙公子禹年与同人饮楼上,忽见山头有孤塔耸起,高插青冥,相顾惊疑,念近中无此禅院。无何,见宫殿数十所,碧瓦飞甍,始悟为山市。未几,高垣睥睨,连亘六七里,居然城郭矣。中有楼若者,堂若者,坊若者,历历在目,以亿万计。忽大风起,尘气莽莽然,城市依稀而已。既而风定天清,一切乌有,惟危楼一座,直接霄汉。楼五架,窗扉皆洞开;一行有五点明处,楼外天也。

    层层指数,楼愈高,则明渐少。数至八层,裁如星点。又其上,则黯然缥缈,不可计其层次矣。而楼上人往来屑屑,或凭或立,不一状。逾时,楼渐低,可见其顶;又渐如常楼;又渐如高舍;倏忽如拳如豆,遂不可见。

    又闻有早行者,见山上人烟市肆,与世无别,故又名“鬼市”云。

    huàn shān shān shì ,yì bā jǐng zhī yī yě ,rán shù nián héng bú yī jiàn 。sūn gōng zǐ yǔ nián yǔ tóng rén yǐn lóu shàng ,hū jiàn shān tóu yǒu gū tǎ sǒng qǐ ,gāo chā qīng míng ,xiàng gù jīng yí ,niàn jìn zhōng wú cǐ chán yuàn 。wú hé ,jiàn gōng diàn shù shí suǒ ,bì wǎ fēi méng ,shǐ wù wéi shān shì 。wèi jǐ ,gāo yuán pì nì ,lián gèn liù qī lǐ ,jū rán chéng guō yǐ 。zhōng yǒu lóu ruò zhě ,táng ruò zhě ,fāng ruò zhě ,lì lì zài mù ,yǐ yì wàn jì 。hū dà fēng qǐ ,chén qì mǎng mǎng rán ,chéng shì yī xī ér yǐ 。jì ér fēng dìng tiān qīng ,yī qiē wū yǒu ,wéi wēi lóu yī zuò ,zhí jiē xiāo hàn 。lóu wǔ jià ,chuāng fēi jiē dòng kāi ;yī háng yǒu wǔ diǎn míng chù ,lóu wài tiān yě 。

    céng céng zhǐ shù ,lóu yù gāo ,zé míng jiàn shǎo 。shù zhì bā céng ,cái rú xīng diǎn 。yòu qí shàng ,zé àn rán piāo miǎo ,bú kě jì qí céng cì yǐ 。ér lóu shàng rén wǎng lái xiè xiè ,huò píng huò lì ,bú yī zhuàng 。yú shí ,lóu jiàn dī ,kě jiàn qí dǐng ;yòu jiàn rú cháng lóu ;yòu jiàn rú gāo shě ;shū hū rú quán rú dòu ,suí bú kě jiàn 。

    yòu wén yǒu zǎo háng zhě ,jiàn shān shàng rén yān shì sì ,yǔ shì wú bié ,gù yòu míng “guǐ shì ”yún 。

    初中文言文
  • 作者:佚名 朝代:先秦

    子曰:“学而时习之,不亦说乎?有朋自远方来,不亦乐乎?人不知而不愠,不亦君子乎?”(《学而》)

    曾子曰:“吾日三省吾身:为人谋而不忠乎?与朋友交而不信乎?传不习乎?”(《学而》)

    子曰:“温故而知新,可以为师矣。”(《为政》)

    子曰:“学而不思则罔,思而不学则殆。”(《为政》)

    子曰:“由,诲女知之乎!知之为知之,不知为不知,是知也。”(《为政》)

    子曰:“见贤思齐焉,见不贤而内自省也。”(《里仁》)

    子曰:“三人行,必有我师焉。择其善者而从之,其不善者而改之。”(《述而》)

    曾子曰:“士不可以不弘毅,任重而道远。仁以为己任,不亦重乎?死而后已,不亦远乎?”(《泰伯》)

    子曰:“岁寒,然后知松柏之后凋也。”(《子罕》)

    子贡问曰:“有一言而可以终身行之者乎?”子曰:“其恕乎!己所不欲,勿施于人。”(《卫灵公》)

    zǐ yuē :“xué ér shí xí zhī ,bú yì shuō hū ?yǒu péng zì yuǎn fāng lái ,bú yì lè hū ?rén bú zhī ér bú yùn ,bú yì jun1 zǐ hū ?”(《xué ér 》)

    céng zǐ yuē :“wú rì sān shěng wú shēn :wéi rén móu ér bú zhōng hū ?yǔ péng yǒu jiāo ér bú xìn hū ?chuán bú xí hū ?”(《xué ér 》)

    zǐ yuē :“wēn gù ér zhī xīn ,kě yǐ wéi shī yǐ 。”(《wéi zhèng 》)

    zǐ yuē :“xué ér bú sī zé wǎng ,sī ér bú xué zé dài 。”(《wéi zhèng 》)

    zǐ yuē :“yóu ,huì nǚ zhī zhī hū !zhī zhī wéi zhī zhī ,bú zhī wéi bú zhī ,shì zhī yě 。”(《wéi zhèng 》)

    zǐ yuē :“jiàn xián sī qí yān ,jiàn bú xián ér nèi zì shěng yě 。”(《lǐ rén 》)

    zǐ yuē :“sān rén háng ,bì yǒu wǒ shī yān 。zé qí shàn zhě ér cóng zhī ,qí bú shàn zhě ér gǎi zhī 。”(《shù ér 》)

    céng zǐ yuē :“shì bú kě yǐ bú hóng yì ,rèn zhòng ér dào yuǎn 。rén yǐ wéi jǐ rèn ,bú yì zhòng hū ?sǐ ér hòu yǐ ,bú yì yuǎn hū ?”(《tài bó 》)

    zǐ yuē :“suì hán ,rán hòu zhī sōng bǎi zhī hòu diāo yě 。”(《zǐ hǎn 》)

    zǐ gòng wèn yuē :“yǒu yī yán ér kě yǐ zhōng shēn háng zhī zhě hū ?”zǐ yuē :“qí shù hū !jǐ suǒ bú yù ,wù shī yú rén 。”(《wèi líng gōng 》)

    初中文言文
  • 作者:沈复 朝代:清代

    余忆童稚时,能张目对日,明察秋毫,见藐小之物必细察其纹理,故时有物外之趣。

    夏蚊成雷,私拟作群鹤舞于空中,心之所向,则或千或百,果然鹤也;昂首观之,项为之强。又留蚊于素帐中,徐喷以烟,使之冲烟而飞鸣,作青云白鹤观,果如鹤唳云端,为之怡然称快。

    余常于土墙凹凸处,花台小草丛杂处,蹲其身,使与台齐;定神细视,以丛草为林,以虫蚁为兽,以土砾凸者为丘,凹者为壑,神游其中,怡然自得。

    一日,见二虫斗草间,观之,兴正浓,忽有庞然大物,拔山倒树而来,盖一癞虾蟆,舌一吐而二虫尽为所吞。余年幼,方出神,不觉呀然一惊。神定,捉虾蟆,鞭数十,驱之别院。

    yú yì tóng zhì shí ,néng zhāng mù duì rì ,míng chá qiū háo ,jiàn miǎo xiǎo zhī wù bì xì chá qí wén lǐ ,gù shí yǒu wù wài zhī qù 。

    xià wén chéng léi ,sī nǐ zuò qún hè wǔ yú kōng zhōng ,xīn zhī suǒ xiàng ,zé huò qiān huò bǎi ,guǒ rán hè yě ;áng shǒu guān zhī ,xiàng wéi zhī qiáng 。yòu liú wén yú sù zhàng zhōng ,xú pēn yǐ yān ,shǐ zhī chōng yān ér fēi míng ,zuò qīng yún bái hè guān ,guǒ rú hè lì yún duān ,wéi zhī yí rán chēng kuài 。

    yú cháng yú tǔ qiáng āo tū chù ,huā tái xiǎo cǎo cóng zá chù ,dūn qí shēn ,shǐ yǔ tái qí ;dìng shén xì shì ,yǐ cóng cǎo wéi lín ,yǐ chóng yǐ wéi shòu ,yǐ tǔ lì tū zhě wéi qiū ,āo zhě wéi hè ,shén yóu qí zhōng ,yí rán zì dé 。

    yī rì ,jiàn èr chóng dòu cǎo jiān ,guān zhī ,xìng zhèng nóng ,hū yǒu páng rán dà wù ,bá shān dǎo shù ér lái ,gài yī lài xiā má ,shé yī tǔ ér èr chóng jìn wéi suǒ tūn 。yú nián yòu ,fāng chū shén ,bú jiào ya rán yī jīng 。shén dìng ,zhuō xiā má ,biān shù shí ,qū zhī bié yuàn 。

    初中文言文
  • 作者:佚名 朝代:未知

      昔有二翁,同邑(里)而居。甲翁之妻子去乡,唯叟一人而已。一日,叟携酒至乙翁第,二人对酌,不亦乐乎!乙翁曰:“向吾远游冀﹑雍,然(但)未尝登泰山,君有意同行乎?”甲翁曰:“是山余亦未登,然老矣,恐力不胜。”乙翁曰:“差矣,汝之言!曩者愚公年且九十而移山,今吾辈方逾六旬,何老之有!”甲翁曰:“甚善!”翌日,二翁偕往,越钱塘,绝长江,而至泰阴。夜宿,凌晨上山。乙翁欲扶之,甲翁曰:“吾力尚可,无需相扶。”自日出至薄暮,已至半山矣。

      xī yǒu èr wēng ,tóng yì (lǐ )ér jū 。jiǎ wēng zhī qī zǐ qù xiāng ,wéi sǒu yī rén ér yǐ 。yī rì ,sǒu xié jiǔ zhì yǐ wēng dì ,èr rén duì zhuó ,bú yì lè hū !yǐ wēng yuē :“xiàng wú yuǎn yóu jì ﹑yōng ,rán (dàn )wèi cháng dēng tài shān ,jun1 yǒu yì tóng háng hū ?”jiǎ wēng yuē :“shì shān yú yì wèi dēng ,rán lǎo yǐ ,kǒng lì bú shèng 。”yǐ wēng yuē :“chà yǐ ,rǔ zhī yán !nǎng zhě yú gōng nián qiě jiǔ shí ér yí shān ,jīn wú bèi fāng yú liù xún ,hé lǎo zhī yǒu !”jiǎ wēng yuē :“shèn shàn !”yì rì ,èr wēng xié wǎng ,yuè qián táng ,jué zhǎng jiāng ,ér zhì tài yīn 。yè xiǔ ,líng chén shàng shān 。yǐ wēng yù fú zhī ,jiǎ wēng yuē :“wú lì shàng kě ,wú xū xiàng fú 。”zì rì chū zhì báo mù ,yǐ zhì bàn shān yǐ 。

    小学文言文初中文言文励志故事
  • 作者:佚名 朝代:宋代

      承宫,琅邪姑幕人。少孤,年八岁,为人牧猪。乡里徐子盛明《春秋》经,授诸生数百人。宫过其庐下,见诸生讲诵,好之,因忘其猪而听经。猪主怪其不还,寻之。见而欲笞之。门下生共禁,乃止,因留宫门下。樵薪执苦,数十年间,遂通其经。

      chéng gōng ,láng xié gū mù rén 。shǎo gū ,nián bā suì ,wéi rén mù zhū 。xiāng lǐ xú zǐ shèng míng 《chūn qiū 》jīng ,shòu zhū shēng shù bǎi rén 。gōng guò qí lú xià ,jiàn zhū shēng jiǎng sòng ,hǎo zhī ,yīn wàng qí zhū ér tīng jīng 。zhū zhǔ guài qí bú hái ,xún zhī 。jiàn ér yù chī zhī 。mén xià shēng gòng jìn ,nǎi zhǐ ,yīn liú gōng mén xià 。qiáo xīn zhí kǔ ,shù shí nián jiān ,suí tōng qí jīng 。

    小学文言文初中文言文寓理故事
  • 作者:周敦颐 朝代:宋代

    水陆草木之花,可爱者甚蕃。晋陶渊明独爱菊。自李唐来,世人盛爱牡丹。予独爱莲之出淤泥而不染,濯清涟而不妖,中通外直,不蔓不枝,香远益清,亭亭净植,可远观而不可亵玩焉。(盛爱 一作:甚爱)   予谓菊,花之隐逸者也;牡丹,花之富贵者也;莲,花之君子者也。噫!菊之爱,陶后鲜有闻。莲之爱,同予者何人?牡丹之爱,宜乎众矣!

    shuǐ lù cǎo mù zhī huā ,kě ài zhě shèn fān 。jìn táo yuān míng dú ài jú 。zì lǐ táng lái ,shì rén shèng ài mǔ dān 。yǔ dú ài lián zhī chū yū ní ér bú rǎn ,zhuó qīng lián ér bú yāo ,zhōng tōng wài zhí ,bú màn bú zhī ,xiāng yuǎn yì qīng ,tíng tíng jìng zhí ,kě yuǎn guān ér bú kě xiè wán yān 。(shèng ài yī zuò :shèn ài )   yǔ wèi jú ,huā zhī yǐn yì zhě yě ;mǔ dān ,huā zhī fù guì zhě yě ;lián ,huā zhī jun1 zǐ zhě yě 。yī !jú zhī ài ,táo hòu xiān yǒu wén 。lián zhī ài ,tóng yǔ zhě hé rén ?mǔ dān zhī ài ,yí hū zhòng yǐ !

    初中文言文莲花品格
  • 作者:陶渊明 朝代:魏晋

    晋太元中,武陵人捕鱼为业。缘溪行,忘路之远近。忽逢桃花林,夹岸数百步,中无杂树,芳草鲜美,落英缤纷,渔人甚异之。复前行,欲穷其林。   林尽水源,便得一山,山有小口,仿佛若有光。便舍船,从口入。初极狭,才通人。复行数十步,豁然开朗。土地平旷,屋舍俨然,有良田美池桑竹之属。阡陌交通,鸡犬相闻。其中往来种作,男女衣着,悉如外人。黄发垂髫,并怡然自乐。   见渔人,乃大惊,问所从来。具答之。便要还家,设酒杀鸡作食。村中闻有此人,咸来问讯。自云先世避秦时乱,率妻子邑人来此绝境,不复出焉,遂与外人间隔。问今是何世,乃不知有汉,无论魏晋。此人一一为具言所闻,皆叹惋。余人各复延至其家,皆出酒食。停数日,辞去。此中人语云:“不足为外人道也。”(间隔 一作:隔绝)   既出,得其船,便扶向路,处处志之。及郡下,诣太守,说如此。太守即遣人随其往,寻向所志,遂迷,不复得路。   南阳刘子骥,高尚士也,闻之,欣然规往。未果,寻病终,后遂无问津者。

    jìn tài yuán zhōng ,wǔ líng rén bǔ yú wéi yè 。yuán xī háng ,wàng lù zhī yuǎn jìn 。hū féng táo huā lín ,jiá àn shù bǎi bù ,zhōng wú zá shù ,fāng cǎo xiān měi ,luò yīng bīn fēn ,yú rén shèn yì zhī 。fù qián háng ,yù qióng qí lín 。   lín jìn shuǐ yuán ,biàn dé yī shān ,shān yǒu xiǎo kǒu ,fǎng fó ruò yǒu guāng 。biàn shě chuán ,cóng kǒu rù 。chū jí xiá ,cái tōng rén 。fù háng shù shí bù ,huō rán kāi lǎng 。tǔ dì píng kuàng ,wū shě yǎn rán ,yǒu liáng tián měi chí sāng zhú zhī shǔ 。qiān mò jiāo tōng ,jī quǎn xiàng wén 。qí zhōng wǎng lái zhǒng zuò ,nán nǚ yī zhe ,xī rú wài rén 。huáng fā chuí tiáo ,bìng yí rán zì lè 。   jiàn yú rén ,nǎi dà jīng ,wèn suǒ cóng lái 。jù dá zhī 。biàn yào hái jiā ,shè jiǔ shā jī zuò shí 。cūn zhōng wén yǒu cǐ rén ,xián lái wèn xùn 。zì yún xiān shì bì qín shí luàn ,lǜ qī zǐ yì rén lái cǐ jué jìng ,bú fù chū yān ,suí yǔ wài rén jiān gé 。wèn jīn shì hé shì ,nǎi bú zhī yǒu hàn ,wú lùn wèi jìn 。cǐ rén yī yī wéi jù yán suǒ wén ,jiē tàn wǎn 。yú rén gè fù yán zhì qí jiā ,jiē chū jiǔ shí 。tíng shù rì ,cí qù 。cǐ zhōng rén yǔ yún :“bú zú wéi wài rén dào yě 。”(jiān gé yī zuò :gé jué )   jì chū ,dé qí chuán ,biàn fú xiàng lù ,chù chù zhì zhī 。jí jun4 xià ,yì tài shǒu ,shuō rú cǐ 。tài shǒu jí qiǎn rén suí qí wǎng ,xún xiàng suǒ zhì ,suí mí ,bú fù dé lù 。   nán yáng liú zǐ jì ,gāo shàng shì yě ,wén zhī ,xīn rán guī wǎng 。wèi guǒ ,xún bìng zhōng ,hòu suí wú wèn jīn zhě 。

    初中文言文古文观止
  • 作者:吴均 朝代:南北朝

    风烟俱净,天山共色。从流飘荡,任意东西。自富阳至桐庐一百许里,奇山异水,天下独绝。   水皆缥碧,千丈见底。游鱼细石,直视无碍。急湍甚箭,猛浪若奔。   夹岸高山,皆生寒树,负势竞上,互相轩邈,争高直指,千百成峰。泉水激石,泠泠作响;好鸟相鸣,嘤嘤成韵。蝉则千转不穷,猿则百叫无绝。鸢飞戾天者,望峰息心;经纶世务者,窥谷忘反。横柯上蔽,在昼犹昏;疏条交映,有时见日。

    fēng yān jù jìng ,tiān shān gòng sè 。cóng liú piāo dàng ,rèn yì dōng xī 。zì fù yáng zhì tóng lú yī bǎi xǔ lǐ ,qí shān yì shuǐ ,tiān xià dú jué 。   shuǐ jiē piāo bì ,qiān zhàng jiàn dǐ 。yóu yú xì shí ,zhí shì wú ài 。jí tuān shèn jiàn ,měng làng ruò bēn 。   jiá àn gāo shān ,jiē shēng hán shù ,fù shì jìng shàng ,hù xiàng xuān miǎo ,zhēng gāo zhí zhǐ ,qiān bǎi chéng fēng 。quán shuǐ jī shí ,líng líng zuò xiǎng ;hǎo niǎo xiàng míng ,yīng yīng chéng yùn 。chán zé qiān zhuǎn bú qióng ,yuán zé bǎi jiào wú jué 。yuān fēi lì tiān zhě ,wàng fēng xī xīn ;jīng lún shì wù zhě ,kuī gǔ wàng fǎn 。héng kē shàng bì ,zài zhòu yóu hūn ;shū tiáo jiāo yìng ,yǒu shí jiàn rì 。

    山水初中文言文
  • 作者:陶弘景 朝代:南北朝

    山川之美,古来共谈。高峰入云,清流见底。两岸石壁,五色交辉。青林翠竹,四时俱备。晓雾将歇,猿鸟乱鸣;夕日欲颓,沉鳞竞跃,实是欲界之仙都,自康乐以来,未复有能与其奇者。(夕日 一作:阳)

    shān chuān zhī měi ,gǔ lái gòng tán 。gāo fēng rù yún ,qīng liú jiàn dǐ 。liǎng àn shí bì ,wǔ sè jiāo huī 。qīng lín cuì zhú ,sì shí jù bèi 。xiǎo wù jiāng xiē ,yuán niǎo luàn míng ;xī rì yù tuí ,chén lín jìng yuè ,shí shì yù jiè zhī xiān dōu ,zì kāng lè yǐ lái ,wèi fù yǒu néng yǔ qí qí zhě 。(xī rì yī zuò :yáng )

    初中文言文书信写景